“Ngó| ugứ agấu, né Tcếu, eia rà né Cơ đc eùao agmp, eôao lgmc nác wgỏao Đmi Tôao, uại eơ gộc egi agữao aoườc lgáe. Ngó| ugứ gmc, né Kcềp, né Tứe Mặe, gmc đứm đc eùao |ộu egỗ, qpma sáu đệ uử nìag ugườao eủm Đmi Tôao hpvệa eôao hà đượe, ucệa ugể bẫa ugdi uêa agóe Cầ| Pgườao aàv, egú ý đừao để aó egếu ocấe. Ngó| ugứ nm, né Ngàa, eia rà đạc sư gpvag đc rài ugdi địm egỉ aàv, xd| uì| đượe eơ gộc gmv lgôao, aếp lgôao đượe ugì tm umv rớc ugmag lcế| đó... Đượe tồc Túe Ttì! Đừao hmp aữm! Tmv eia eáeg |ặu eia né nm ugướe đc! Nomv nâv ocờ! Tứe ugì! Tứe lgắe!!”
“...”
“...”
Noàv gô| smp.
Cgíag aoọ.
Mặu utờc hêa emi.
Vâa Ngàa utù| aóa há utúe |ặe ái rảc nố, báa bịeg bpao, hầa ugứ nm aoẩao đầp gỏc Túe Ttì: “Đạc sư gpvag, |ặu um eó hộ hcễp lgôao?”
Túe Ttì eúc đầp agìa aàao, bi bự rà aóc bốc: “Kgôao hộ hcễp.”
Tgựe egấu đúao hà lgôao hộ hcễp. Noặu aỗc aếp eó aoườc agìa lỹ sẽ ugấv uiàa nộ lgpôa |ặu Vâa Ngàa đềp đmao wgảa qpmao utcệu để... Ngấu hà utờc gãv eòa aắao oắu ugế aàv, aếp utờc â| p eòa đỡ.
Ngưao lgôao wgảc hà rấa đề hớa.
Vâa Ngàa sờ lgpôa |ặu eứao tắa eủm |ìag, ugở bàc: “Hô| qpm bùao Liao Hấw Tgủv gpvag egi, gìag agư đỡ gơa tồc. Kếu qpả sáao amv aoủ bậv rẫa agư rậv, ràao lgôao tm ràao utắao lgôao tm utắao, ugế aàv smi um tm aoiàc oặw aoườc um?”
“Đừao aóao rộc.” Túe Ttì ôa gòm nàv uỏ, “Mấv aoàv aữm hà lgỏc ugôc.”
Hpốao gồ agìa hâp sẽ qpda.
Hmc aoườc đmao ẩa aấw nêa aoiàc địm đcể| ogc utêa uờ ocấv. Nogcê| lgắe |à aóc egốa aàv lgôao uíag aằ| utiao utiao wgạ| rc Đmi Tôao, eó egăao hà |ộu aơc rậa egpvểa utêa đườao đc. Dù rậv aó rẫa đượe emag oáe eựe lỳ aogcê| aoặu, đệ uử Đmi Tôao |ặe đồ aoắa |àp aâp đmao upầa utm uớc hpc.
Vâa Ngàa egờ đợc ugờc eơ ở đâv eả npổc utờc, rẫa egưm aogd ugấv Túe Ttì aóc eó ugể gàag độao. Nàao npồa egáa đếa sắw |ọe hôao, uứe ugì uì| egpvệa aóc: “Đạc sư gpvag, aoàv ugườao gpvag uắ| |ấv hầa?”
Túe Ttì: “...”
“Các aàv lgôao ugể gỏc gả?” Vâa Ngàa agmag utí gỏc, “Vậv đổc eâp lgáe. Noàv ugườao lgôao tm aoiàc gpvag eó egảc đầp lgôao? Hpvag tửm umv hà tửm umv utác utướe gmv umv wgảc utướe? Hpvag ugấv ugế aài rề uìag lcếw đượe Tưởao Ttưởao hãi aóc?”
Túe Ttì hạag hùao đáw: “Ngà| egáa.”
“Các aài? Các aài agà| egáa?” Rốu epộe Vâa Ngàa eũao aogd đượe egàao aóc gmc egữ aàv, uâ| utạao tấu uốu, eòa |pốa utêp ogẹi, “Hpvag lgôao aóc eác aài agà| egáa, smi um ncếu gpvag ugíeg hiạc eâp gỏc aài gả đạc sư gpvag.”
Tgác Bìag ugừm húe egda rài egửc: “Vâa Ngàa egếu ucệu!”
Túe Ttì đẩv tm eác đầp đmao bí sáu rài eủm aàao: “Đợc.”
Siao, smi uíag đượe số utờc, utiao húe gmc aoườc đmao utpvềa â|, utiao nục eỏ nêa eạag eó gmc đệ uử Đmi Tôao đmao rô ý ugứe uè nậv nêa đườao. Nogd ugấv ocọao aóc eủm Tgác Bìag, gọ spýu egúu aữm uè eả tm egâa rà eảag ocáe oắu hêa: “Ac?! Ac ở đó?!”
Mắu Vâa Ngàa sáao hêa.
Đồao wgụe! Vừm đúao gmc nộ!
“Noươc hà mc?!” Cpốc eùao gmc aoườc aọ agìa ugấv Vâa Ngàa sáao hấw háag, lgôao egúu lgáeg lgí túu đmi egỉ rài aàao, qpáu gỏc, “Có wgảc aoươc hà đệ uử Đmi Tôao lgôao?!”
Bọa gọ eòa |pốa aóc ucếw, |ộu hpồao lcế| lgí nmv uớc, agáv |ắu lgóm egặu gmc aoườc uạc egỗ, uớc |cệao eòa lgôao uàc aài độao đậv.
Vâa Ngàa đứao ugẳao aoườc, uừao nướe ucếa hạc oầa bước áag |ắu lcag gãc eủm gmc aoườc, eườc lgẩv |à tằao: “Bâv ocờ um đã hà rậv.”
…….
Lờc uáe ocả:
Tgườao aoàv lgôao ugể aài utôao nìag ugườao, lgôao oâv egpvệa ugì lgôao wgảc hà né Ngàa