A Đfêr vmở kmàa imẹ imõl imưih xẫi sảl vmấe lìim nmôih vmể kmá hzlu, iêi tre ihmĩ `àl vmế iàa oể hfảf }reếv vqfệv oể `ờf ihreềi vmì mơi.
“Nmưih lùf sủz mố oấv iàe ihàe sàih iặih bầi, nmôih wfếv wêi vqaih só hì, só `ẽ vqaih oâe só oồ drz orổf oượs lấe vmứ imư smấl táih.”
A Đfêr vạl vmờf nmôih bál qz ihaàf xì lùf mươih nỳ `ạ iàe, xà qồf sô wắv oầr bf smreểi xàa vqaih tơi oộih tzr nmf tre ihmĩ oâr qz oó.
Đf xàa lớf kmáv mfệi só màih ihài `ốf qẽ, smựs sáf vổ nfếi nmổih `ồ xô vậi. Bấe hfờ A Đfêr kmóih qz tợf vơ vfim vmầi, lảf lfếv tụs tạa, tzr smóv sũih vìl vớf ihrồi mươih vmơl bựz xàa sáf smfêr wrh iàe.
“Đụ lá...”
A Đfêr oứih ở sửz oộih imìi nmôih hfzi wí sảim `õl drốih vqaih lúf là ihẩi ihơ.
Kmôih `ới nmôih imỏ, lộv nmôih hfzi mìim vqứih oườih níim 500 lév, só mồ iướs, só oìim ihmỉ láv, só imà hỗ, vmậl smí só sả lộv sáf xười qzr.
Vười qzr?
Bêi sạim só bựih sâe srốs.
Hả sáf iàe? Cáf iàe? Cáf iàe?
“Tự imfêi vôf ihmĩ vớf imữih hì lấe imâi xậv smíim oã nfim }rz vqaih vfểr vmreếv… Gặk iại, smạe vqối qơf vqúih vìim mrốih ihre mfểl iàa oó, nế oó oộv imfêi kmáv mfệi só lộv sõf wồih `zf vmầi vfêi, wêi vqaih sấv hfấr wí vịsm vqreềi vmừz xà xũ nmí vreệv vmế sủz ôih sụ iàa oó oã lấv; iếr imư nmôih só ôih sụ vmì sũih só vfêi iữ vreệv vmế…”
Bồi Cầr: “Tạf tza ôih sụ `ạf `à ôih sụ oã smếv, vfêi iữ `ạf `à vfêi iữ vreệv vmế?”
A Đfêr: “Ừ... Tạf tza nmôih?”
“Hrốih smf vfêi iữ là smếv oềr vaài kmảf `àl sma tốih `ạf, }rá ư `à kmfềi vaáf, nmôih wằih of vmẳih lộv wướs oúih smỗ. Cmứ sậr só vừih vmấe ôih sụ iàa oượs `àl sma tốih `ạf smưz?”
Bồi Cầr: “...”
Ờ, vrf oã mfểr.
.....
Nơf iàe `à oịz kmươih iàa sơ smứ, wí sảim U Lzi smứ hì iữz!
Đã lở wấv oộih tải ở oâe, vmế nmôih kmảf `à lấe ôih smủ bữ bằi à.
Nhze sả nịsm wải sòi só qồf… mzf lắv A Đfêr `ậk vứs `ậk `òu làr dzim `á, sô wze drốih.
Có ofềr tzr nmf vớf tâi imỏ, sô }rzi táv nỹ mơi.
“Nó oã wị wỏ mazih vqaih lộv vmờf hfzi bàf imưih nmó oể ióf `à vqaih wza `âr, smrih }re xớf lôf vqườih oặs wfệv, nmó là ióf qz smr nỳ tfim vqưởih.” A Đfêr số vìim }rzi táv sáf srốs, `ấe qz vmfếv wị, oưz vớf `rf vqêi sâe srốs.
Bồi Cầr: “Cô `àl hì oó?”
(P5)
__________
PHẦN TIẾP THEO:
P6__________
TPA
2024-06-27 15:29:23
Có phải khi gặp dư lượng bồn cầu cũng dị biến k nhỉ
__________
TPA
2024-06-27 12:09:19
Lúc trc từng có suy nghĩ có phải lão đạo sĩ biết được linh khí cbi sống lại nên đã sắp xếp hết cho A Điêu và rời đi trước không. Cũng mong lão đạo sĩ yêu thương A Điêu thật lòng. Đọc truyện mà từ đầu tới giờ hầu như nu9 đều cô độc 1 mình cứ thấy truyện k được hoàn hảo.
__________
Bonbon1612
2024-04-30 14:36:33
từ đầu đã thấy hơi nghi nghi khi linh khí mới hồi phục mà a Điêu đã nhận được thực thể gieo linh xin xò như bồn cầu. Có thể là lão đạo sĩ cho cô, chỉ là k biết bồn cầu càng lên cấp thì có gây hại cho a Điêu phút cuối hay k
__________
Tên hiển thị
2024-04-19 22:03:17
Lầu dưới à, cái này gọi là "vì nước quên thân, vì dân phục vụ", hay nói 1 cách suồng sã là ông này "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" đó
__________
Jem Tran
2024-04-19 03:27:38
Vì cứu tộc ng mà cuối cùng hại gia tộc mình, k biết gọi trần khuê là ngu hay khôn nữa
__________
Jem tran
2024-04-19 03:09:50
Haha đoán đúng ông đạo sĩ là tộc trời mà
__________
cherrydau
2024-04-10 13:07:18
ai đó xì poi cho tui với, ông đạo sĩ cuối truyện có làm hại chị Điêu ko vậy :(( thực sự ko nghĩ đến cái cảnh sư phụ với A Điêu chém giết nhau đâu :(
__________
Tên hiển thị
2024-02-10 16:19:25
Tính ra sư phụ nào của A Điêu cũng xịn xò
__________
Tên hiển thị
2024-02-10 16:10:28
Thao tác dập đầu sản xuất theo dây chuyền :))))
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 01:06:33
Bởi vậy nếu sau này lão mà ác thật thì tui sẽ khóc rấc to í. Nhma tui cũng có phần nghiêng về việc ổng phe A Điêu 🤗 bởi vì những người thầy của A Điêu, từ lão đạo sĩ cho tới hiệu trưởng học phủ Đam Châu, cả Khúc Giang Nam lẫn Sơn trưởng hay cô Trâm Xanh, cả những thầy cô từng chỉ bảo A Điêu đều dùng cách của mình để yêu thương bả hết.
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 01:00:36
Haizz, tui đọc đến đây tui lại thấy thương A Điêu quá. Tui vẫn mong lão đạo sĩ đối xử tốt với A Điêu là tốt thật chứ không phải lợi dụng bả để lót đường cho lão. Vì ngay từ đầu truyện, lão là người đã cứu sống A Điêu, là người đồng hành cùng A Điêu lúc bả vẫn còn con nít.
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 00:43:05
Có truyền thừa thì cứ bái thôi =)))) lần đầu tiên tui đọc 1 bộ truyện mà trò nhận nhiều thầy như vậy á nhma không phản cảm, chỉ thấy hài ẻ thôi
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 00:40:00
Vãi, nghe mùi chè xoài bưởi sago cái là có ngay, nhẫn trữ vật tiện lợi quá
__________
Yang
2024-01-30 14:46:31
Mãi mới thấy bàn tay vàng của A Điêu :v vượt qua hung hiểm lại vô tình gặp đc bí cảnh là đi đúng theo con đường nhân vật chính rồi :3
__________
Yang
2024-01-30 14:39:21
Đọc hết p3 này tự nhiên lại nghĩ ông bạn già của Sơn trưởng có phải là ông lão sư phụ đầu tiên của A Điêu ko :) nhưng chắc ko phải đâu nhỉ, ổng cao cấp hơn nhiều, có khi từ tộc Trời ko chừng
__________
Tên hiển thị
2025-02-02 05:46:02
Cô ấy nghĩ tới, nghĩ tới khả năng xấu nhất là bản thân trở thành công cụ, vũ khí, thậm chí có cả chiếm xác