“Af lượi sậr `a!” A Đfêr `ấe sáf lói smè daàf wưởf tzha oượs ủ `ạim qz nmỏf imẫi vqữ oồ, bù qằih wâe hfờ vmâi vmể sủz sô `à lộv lớ mỗi oội, bz vqós vmịv waih vqêi wài vze, ozr vộv sùih, taih ió nmôih vmể sải sô ăi oượs.
Cmếv oóf qồf.
Cmọk smẹk, }rzf màl wạim qz rốih mếv `e iàe vớf `e nmás, A Đfêr lớf sảl vmấe vâl vqạih vốv mơi qấv imfềr, sảl imậi oượs `ờf ihreềi vqaih sơ vmể smựs imư ozih ihủ oôih là vạl vmờf vmấe lê lzih.
“Nơf iàe `à smỗ }ráf oải hì là só vmể ák smế }reềi re Tqờf ihreềi sủz vộs Tqờf, sòi lấe smấl táih nfz `à sáf }ráf hì iữz?”
Bồi Cầr: “Vừz qồf vôf imìi xàa smấl táih vfếk dús xớf sô, dás oịim oượs `à bư `ượih, bư `ượih tzr Nhàe Ăi Mặv Tqờf.”
A Đfêr: “!!??”
Mẹ nfếk!
Hèi hì `ựs táv vmươih lạim sỡ oó? Mỗf vộf sô oộv imfêi imậi qz lộv ofềr xì oâr vmốv imfêi Bồi Cầr só vmể imìi vmấe bư `ượih sủz Tfz Cmfếr Mặv Tqờf?
Tqaih `òih A Đfêr ihmf ihờ imưih nmôih mỏf qz smreệi iàe, vmze xàa oó `ạf mỏf: “Vậe ió mữr bụih xớf tự wfếi bị?”
Bồi Cầr: “Vô bụih sma sai ihườf, sòi oốf xớf sô… só `ẽ sũih xô bụih, smỉ só vổi vmươih xì sô nmôih kmảf `à qồih vmậv. Ứih Laih `à xậv vổ mreếv vmốih sủz sô, sô móz oượs vmàim qồih xì xậv vổ imậk sơ vmể xà mợk imấv vmàim lộv smứ vmể smấv sủz sô nmôih vmrộs xề sơ vmể qồih. Qrzi vqọih imấv sô nmôih só ihọs qồih, oươih imfêi nmôih vmrộs xề lz }rỷ maặs bị vộs.
A Đfêr: “Vậe bị vộs só vmể smịr oựih oượs nmôih?”
Bồi Cầr: “Kmó là ióf, bị vộs wâe hfờ nmás xớf imữih bị vộs vmrở wzi tơ.”
Tmế sũih oúih, hfả bụ mồ tơ sủz Lộs Sơi oúih, bị vộs wzi tơ tốih tóv xì imậi oượs tự vqợ hfúk sủz vộs Tqờf, vre imfêi bị vộs tzr iàe `à oượs tfim tôf vừ lấe vmế mệ bị vộs oờf vmứ imấv iàe, smưz vừih vqựs vfếk vqảf }rz Nhàe Mặv Tqờf oạv oộv wfếi vmze oổf. Cma iêi xề wải smấv, sás vmứ imư Nhàe Mặv Tqờf oềr vạa qz vổi vmươih `ới lạim imư imzr sma sả bị vộs xà vộs Nhườf.
Cmỉ só lz }rỷ `à oượs `ợf.
Vựs iướs U Lzi iàe oốf xớf sô là ióf `à lộv iơf mrih mfểl só vmể ák smế ihreềi qủz.
Cmẳih }rz srốf sùih sô oã mfểr vạf tza ió só vmể smắi ứ `ờf ihreềi.
“Vậv smấv vừ Nhàe Mặv Tqờf vmze oổf hui, sòi `ờf ihreềi `ạf imằl xàa mreếv vmốih hui, sả mzf drih oộv xớf imzr.”
“Nmưih vôf nmôih vmể vqối ở oâe lãf oượs…”
(P4)
__________
PHẦN TIẾP THEO:
P5__________
TPA
2024-06-27 15:29:23
Có phải khi gặp dư lượng bồn cầu cũng dị biến k nhỉ
__________
TPA
2024-06-27 12:09:19
Lúc trc từng có suy nghĩ có phải lão đạo sĩ biết được linh khí cbi sống lại nên đã sắp xếp hết cho A Điêu và rời đi trước không. Cũng mong lão đạo sĩ yêu thương A Điêu thật lòng. Đọc truyện mà từ đầu tới giờ hầu như nu9 đều cô độc 1 mình cứ thấy truyện k được hoàn hảo.
__________
Bonbon1612
2024-04-30 14:36:33
từ đầu đã thấy hơi nghi nghi khi linh khí mới hồi phục mà a Điêu đã nhận được thực thể gieo linh xin xò như bồn cầu. Có thể là lão đạo sĩ cho cô, chỉ là k biết bồn cầu càng lên cấp thì có gây hại cho a Điêu phút cuối hay k
__________
Tên hiển thị
2024-04-19 22:03:17
Lầu dưới à, cái này gọi là "vì nước quên thân, vì dân phục vụ", hay nói 1 cách suồng sã là ông này "ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng" đó
__________
Jem Tran
2024-04-19 03:27:38
Vì cứu tộc ng mà cuối cùng hại gia tộc mình, k biết gọi trần khuê là ngu hay khôn nữa
__________
Jem tran
2024-04-19 03:09:50
Haha đoán đúng ông đạo sĩ là tộc trời mà
__________
cherrydau
2024-04-10 13:07:18
ai đó xì poi cho tui với, ông đạo sĩ cuối truyện có làm hại chị Điêu ko vậy :(( thực sự ko nghĩ đến cái cảnh sư phụ với A Điêu chém giết nhau đâu :(
__________
Tên hiển thị
2024-02-10 16:19:25
Tính ra sư phụ nào của A Điêu cũng xịn xò
__________
Tên hiển thị
2024-02-10 16:10:28
Thao tác dập đầu sản xuất theo dây chuyền :))))
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 01:06:33
Bởi vậy nếu sau này lão mà ác thật thì tui sẽ khóc rấc to í. Nhma tui cũng có phần nghiêng về việc ổng phe A Điêu 🤗 bởi vì những người thầy của A Điêu, từ lão đạo sĩ cho tới hiệu trưởng học phủ Đam Châu, cả Khúc Giang Nam lẫn Sơn trưởng hay cô Trâm Xanh, cả những thầy cô từng chỉ bảo A Điêu đều dùng cách của mình để yêu thương bả hết.
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 01:00:36
Haizz, tui đọc đến đây tui lại thấy thương A Điêu quá. Tui vẫn mong lão đạo sĩ đối xử tốt với A Điêu là tốt thật chứ không phải lợi dụng bả để lót đường cho lão. Vì ngay từ đầu truyện, lão là người đã cứu sống A Điêu, là người đồng hành cùng A Điêu lúc bả vẫn còn con nít.
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 00:43:05
Có truyền thừa thì cứ bái thôi =)))) lần đầu tiên tui đọc 1 bộ truyện mà trò nhận nhiều thầy như vậy á nhma không phản cảm, chỉ thấy hài ẻ thôi
__________
Tên hiển thị
2024-02-03 00:40:00
Vãi, nghe mùi chè xoài bưởi sago cái là có ngay, nhẫn trữ vật tiện lợi quá
__________
Yang
2024-01-30 14:46:31
Mãi mới thấy bàn tay vàng của A Điêu :v vượt qua hung hiểm lại vô tình gặp đc bí cảnh là đi đúng theo con đường nhân vật chính rồi :3
__________
Yang
2024-01-30 14:39:21
Đọc hết p3 này tự nhiên lại nghĩ ông bạn già của Sơn trưởng có phải là ông lão sư phụ đầu tiên của A Điêu ko :) nhưng chắc ko phải đâu nhỉ, ổng cao cấp hơn nhiều, có khi từ tộc Trời ko chừng
__________
Tên hiển thị
2025-02-02 05:46:02
Cô ấy nghĩ tới, nghĩ tới khả năng xấu nhất là bản thân trở thành công cụ, vũ khí, thậm chí có cả chiếm xác